Sách hot
Phù Vân - Hayashi Fumiko
150,000₫
MẶT NẠ ZORRO - Johnston McCulley
99,000₫
PHÁP Y TỐNG TỪ - Vương Phương
299,000₫
Chiếc xe kéo ma & truyện ngắn tuyển chọn
93,750₫
125,000₫
Tiếng gọi
74,250₫
99,000₫
CHIẾC XE SẮT
74,250₫
99,000₫
MA TƯỚC
216,000₫
288,000₫
Nỗi sợ của cô bé lên hai
Tối nay, mẹ tôi lại về muộn. Mỗi lần như vậy bố hay sốt ruột gọi mẹ tôi lắm. Đợi mãi, đợi hoài chẳng thấy mẹ đâu. Đồng hồ chỉ bảy giờ ba mươi phút, đèn xe máy rọi thẳng vào bàn ăn của nhà tôi. Mẹ đã về. Tôi đang đói mà cũng tụt xuống ghế, ba chân bốn cẳng chạy ra đón mẹ. Tôi hét lên trong sung sướng:
- Mẹ về! Mẹ về! Mẹ Tâm ơi! Ti ti ti!
Mẹ mở cửa và ôm chầm lấy tôi:
- Mẹ nhớ con gái mẹ quá!
Bỗng nhiên, bố quát lớn:
- Làm cái quái gì mà bây giờ mới về? Gọi điện thoại không thèm nghe nữa. Sốt hết cả ruột lên
Mẹ không nói gì, vẻ mặt đượm buồn bế tôi lên phòng. Tôi hoang mang khi mẹ không nói cười với bố như thường ngày. Bố cũng không nói với mẹ dịu dàng như hôm qua. Tôi ôm mẹ chặt hơn, nằm im trong lòng ti mẹ mà chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả. Giọng của bố dưới nhà vọng lên:
- Nhà con nhỏ không biết sốt ruột là gì!
Rồi tiếng xoong nồi chát chúa vang lên. Bố giận mẹ rồi.
Thế là mẹ lau vội nước mắt, chẳng để cho tôi nhìn thấy, mẹ lấy cánh võng che đi khuôn mặt nức nở của mẹ. Tiếng mẹ nấc lên từng hồi.
- Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Tôi òa lên khóc. Nãy mẹ còn nói cười với tôi thế mà bố nói gì khiến mẹ của tôi khóc như tôi vậy. Tôi ôm mẹ an ủi, mếu máo:
- Bố trêu mẹ…hu..hu..
Mẹ không nói nổi thành lời. Mẹ vỗ nhẹ vào lưng tôi, giọng lạc hẳn đi:
- Mẹ xin lỗi con! Mẹ không sao này.
Tôi nhìn mẹ trân trân. Mẹ khóc sao xấu quá! Tôi đưa bàn tay nhỏ của mình quệt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mẹ như mẹ thường làm với tôi.
"Lắng nghe để thấu hiểu" - Thông điệp từ tủ sách Lời Con Muốn Nói
Mẹ tôi là cô giáo dạy học. Lúc nào mẹ cũng về muộn vì bận kèm mấy anh chị học kém, rồi mẹ bận đủ mọi thứ. Hôm đấy trường tổ chức cắm trại, mẹ cùng các cô khác nữa cũng phải ở lại muộn để chuẩn bị cho ngày hội hôm sau. Ai cũng tất bật để chuẩn bị cho ngày cắm trại trọn vẹn nhất. Mẹ đã gọi điện báo trước cho bố nhưng dường như bố không thể làm việc nhà một mình, chăm tôi một mình, cứ phải cùng mẹ làm mới được. Nên thi thoảng mẹ về muộn là bố tôi khó chịu và quát nạt mẹ tôi. Tôi không muốn bố đối xử với mẹ như vậy.
Hóa ra điều tôi sợ nhất không phải là khi mẹ mắng, không phải là khi tôi để lạc em búp bê, không phải khi bà Khánh quát ầm ầm, không phải khi con chuột cống to đùng chạy ngang cửa nhà mà điều tôi sợ nhất chính là khi mẹ tôi khóc.
Bố ơi! Khi mẹ vui thì tất cả các nỗi sợ của con đều trở nên vặt vãnh và tầm thường. Thế giới hạnh phúc của con là niềm vui đong đầy khi được đi chơi cùng bố mẹ, được nghe mẹ đọc truyện cổ tích mỗi đêm, được bố dẫn đi chơi vườn hoa, cầu trượt, được bố ôm cả hai mẹ con cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Khi mẹ vui thì bữa cơm gia đình trở nên rộn rã, con chó Vện nó trở nên dễ bảo hơn, việc gội đầu của con cũng chẳng làm con khó chịu, rồi việc uống sữa của con cũng chẳng gớm ghê và con chẳng buồn phiền khi ở lớp học bà Khánh. Còn bố biết không, khi mẹ vui thì cửa nhà sạch sẽ, quần áo của bố và con được gấp gọn gàng trong mỗi ngăn tủ, bát đũa mẹ rửa sạch bong, nhà tắm thơm tho, trắng muốt. Thật hạnh phúc biết bao khi niềm vui của mẹ chính là niềm vui của cả nhà, bố nhỉ? Vậy thì bố con ta đừng bao giờ để mẹ khóc nữa, được không bố?
(Tác giả: Tâm Sò - Giải khuyến khích cuộc thi viết theo chủ đề "Lời con muốn nói")