Sách hot
Sách Văn Học Kinh Điển - Hòn Đá Ven Đường Yuzo Yamamoto
98,000₫
140,000₫
Sách Trinh Thám, Tiểu thuyết trinh thám kinh dị - Kẻ Viết Truyện Dài Kỳ
161,000₫
230,000₫
Sách Tiểu Thuyết Trinh Thám Trung Quốc - Bộ 2 Tập Phục Thù
158,200₫
226,000₫
Sách Truyện Fantacy - Bộ Ba Phù Thủy Và Quái Thú Đêm - Phúc Minh Books
105,000₫
150,000₫
Cô Dâu Đen
69,300₫
99,000₫
Sách Văn Học Kinh Điển - Thị Trưởng Trấn Cầu Đá (Thomas Hardy)
154,000₫
220,000₫
MẶT NẠ ZORRO - Johnston McCulley
69,300₫
99,000₫
BỘ BA PHÙ THỦY VÀ QUÁI THÚ ĐÊM - Claribel A. Ortega
105,000₫
150,000₫
Sách Tiểu Thuyết Trinh Thám Trung Quốc - PHÁP Y TỐNG TỪ - Vương Phương
209,300₫
299,000₫
Chiếc xe kéo ma & truyện ngắn tuyển chọn
87,500₫
125,000₫
Tiếng gọi
69,300₫
99,000₫
Tội Mô Phỏng - Phát Uy: Mục lục và thông tin cần biết
Xin chào độc giả của Phuc Minh Books,
Sau một thời gian trinh thám với nhiều đề tài sáng tạo, chúng ta trở lại với các tác phẩm hình cảnh thuần tuý, chúng tôi muốn một nhà văn ở thế hệ mới - vốn làm việc trong ngành xuất bản. Dưới đây, là toàn bộ thông tin cùng chương 1 của sách.


Cuốn sách được recommend bởi TỬ KIM TRẦN (tác giả Đêm Trường Tăm Tối, Tội Lỗi Không Chứng Cứ) và CHU HẠO HUY (tác giả series Bản Thông Báo Tử Vong).
Mọi chuyện bắt đầu bằng sự mất tích không vết dấu của nữ phóng viên Thành Hề Nhị, luôn dấn thân vào những phóng sự gai góc của tờ Thành Thị Vãn Báo. Bạn trai cô, đội phó đội cảnh sát hình sự An Hiểu Phong, lao vào cuộc tìm kiếm tuyệt vọng, để rồi phát hiện ra rằng trước khi mất tích, Thành Hề Nhị đang lần theo dấu vết một vụ án khác: sự bốc hơi bí ẩn của nữ sinh viên Điêu Quân Ni.
Cuộc điều tra chưa đi đến đâu thì một tin tức kinh hoàng ập đến: thi thể của Điêu Quân Ni được tìm thấy, treo lơ lửng dưới gầm cầu vượt trong một nghi thức man rợ được gọi là “treo cổ hành quyết”. Nhưng chi tiết khiến cả đội cảnh sát phải rùng mình, đó là chiếc áo khoác trên người nạn nhân lại chính là của Thành Hề Nhị.
Manh mối nhanh chóng dẫn An Hiểu Phong đến một kỹ sư mạng có mối thù sâu đậm với cha của Điêu Quân Ni. Sau một cuộc vây bắt kịch tính tại một nhà xưởng bỏ hoang đang bốc cháy… Vụ án tưởng chừng đã khép lại. NHƯNG CƠN ÁC MỘNG CHỈ THẬT SỰ BẮT ĐẦU.
Kẻ bị bắt một mực khẳng định hắn không liên quan. Và rồi, ngay khi hung thủ đã ngồi sau song sắt, một thi thể nữa lại được tìm thấy. Cùng một phương thức man rợ. Cùng một nghi lễ chết chóc.
Tội ác đang được sao chép một cách hoàn hảo. Một “nhiệm vụ giết người” được lan truyền trên dark web, biến những kẻ vô danh thành sát thủ sẵn sàng ra tay. Ai đang mô phỏng tội ác?
TÔI MÔ PHỎNG
Tác giả: PHÁT UY
Dịch giả: Lương Ngân
MỞ ĐẦU
1
0:30 tối, ngày 1 tháng 3 năm 2017, gần một nhà máy cũ bỏ hoang thuộc Khu công nghiệp nằm ở ngoại ô phía tây thành phố Cẩm Tú.
Chỉ chưa tới 30 phút nữa, Thành Hề Nhị sẽ mất tích.
Thành Hề Nhị là nữ phóng viên chuyên mục pháp luật của Thành thị vẫn báo, tuy mới vào nghề vài năm nhưng đã trở thành trụ cột dày dạn kinh nghiệm của tòa soạn, nhờ sở hữu khả năng quan sát nhạy bén cùng những kiến giải độc đáo mà sâu sắc. Giờ đây, cô đang ngồi trong chiếc xe con bình dân nội địa mới mua chưa lâu, vừa hong gió sưởi, vừa bồn chồn lo nghĩ.
Vào hay không vào?
Bên kia đường là một nhà máy cũ bỏ hoang. Khu công nghiệp rộng lớn đầy những nhà xưởng hiện đại chứng tỏ nơi đây cũng đã từng trải qua một thời huy hoàng. Vậy mà giờ cổng chính bị khóa chặt, nguyên sợi xích sắt to tướng vắt ngang giữa hai cánh cửa sắt lớn đã gỉ sét loang lổ, như một biển báo bất khả xâm phạm.
Điều khiến Thành Hề Nhị bất an lúc này hoàn toàn không phải việc có nên vào đó thám thính một mình giữa đêm khuya, bởi mấy năm qua cô đã mạo hiểm không ít lần rồi.
“Nếu ảnh bạn chụp chưa tốt, chứng tỏ bạn đứng vẫn chưa đủ gần hỏa tuyến.”
Câu danh ngôn này là của Robert Capa phóng viên ảnh chiến trường nổi tiếng người Hungary ở thế kỷ XX, nhưng lại âm vang và ảnh hưởng sâu sắc đến tận thế hệ phóng viên tin tức thời Thành Hề Nhị, trở thành kim chỉ nam hành nghề của họ. Dẫu cho hiện nay phóng viên đã được liệt vào loại nghề nguy hiểm cao.
Trong mười năm qua, trên toàn thế giới đã có hơn 700 phóng viên chết trong quá trình tác nghiệp, số người bị bắt giữ, đánh đập và bạo hành lại càng không đếm xuể. Thế nhưng điều khiến Thành Hề Nhị lo nhất hiện giờ không phải là nỗi sợ hãi.
Cô đang băn khoăn thứ tự trước sau.
Nên báo cảnh sát trước? Hay cứ vào đợi phát hiện được vấn đề rồi mới báo?
Đắn đo tới vậy, chứng tỏ Thành Hề Nhị không hề tự tin với chuyến điều tra tối nay. Cô phát hiện ra điểm khả nghi của nhà máy này trong một dịp hết sức tình cờ. Một xưởng chế tạo điện tử đã bỏ hoang lại phát sinh phí điện trong mấy tháng gần đây. Chẳng phải chuyện lạ ư?
Ngồi trong xe, Thành Hề Nhị đã nghĩ sẵn rất nhiều kịch bản để hợp lý hóa cho tình huống này, khả năng lớn nhất là bị câu trộm điện, bởi các nhà máy hay cư dân sống quanh đây, hoặc những kẻ lang thang du thủ du thực, gì cũng có thể. Thế nên, cuộc điều tra tối nay của cô rất dễ công cốc mà ra về, chuyện nhà máy cũ bỏ hoang vô cớ báo phí điện chưa chắc liên quan đến phóng sự mà cô đang làm.
Thành Hề Nhị đang thực hiện chuỗi phóng sự “Mất tích”, số ra hàng tuần, đã đăng dài kỳ trên báo hơn nửa năm qua và gây được tiếng vang rất lớn. Chủ đề tập trung vào phụ nữ, lấy các vụ án mất tích làm điểm tiếp cận, rồi từ đó đi sâu vào khai thác hoàn cảnh, đời sống của những người liên quan, sự thay đổi trong cuộc sống trước và sau khi mất đi người thân, cả những chuyển biến về tâm lý, tình cảm của họ trong suốt quá trình tìm kiếm. Mới đây, thành phố này vừa xảy ra một vụ nữ sinh đại học mất tích. Mặc dù mẹ cô ấy đã kịp thời báo án, nhưng vì manh mối ít ỏi nên vẫn chưa phá được. Thông thường, nhằm đảm bảo sự chân thực và khách quan, Thành Hề Nhị sẽ đợi đến khi phá xong án mới bắt đầu đăng bài. Nhưng lần này cô phá lệ, bắt đầu theo sát và đưa tin từ khi vụ việc vừa xảy ra. Một mặt là do trường kỳ làm chuyên mục “Mất tích”, mặt khác vì cùng là phụ nữ nên vụ án này khiến lòng cô thêm khắc khoải. Tuy nói chỉ cần chưa tìm được xác thì cô gái vẫn còn cơ hội sống sót, thế nhưng khi qua mất khoảng thời gian vàng để tìm người, thì cứ thêm mỗi ngày là lại bớt đi một phần hy vọng sống vốn dĩ đã mong manh ấy.
Cô bé chỉ mới 20 tuổi, đang độ như hoa như ngọc, cuộc sống cũng chỉ vừa bắt đầu. Mọi tàn khốc trong xã hội trái cả luân thường lẫn pháp luật như thế này đều không nên xảy ra với những cuộc đời đẹp đẽ ấy.
Thành Hề Nhị mong bằng các phóng sự của cô, có thể khơi dậy sự quan tâm và chú ý rộng rãi của xã hội, giúp kêu gọi cộng đồng cung cấp manh mối, cũng như góp phần thúc giục phía cảnh sát tích cực phá án.
Nhưng Thành Hề Nhị chưa từng ngờ rằng, trong lúc cô đầy nhiệt huyết đi thăm dò về vụ án nữ sinh mất tích, chính bản thân cũng sẽ trở thành một trong số họ.
Chỉ chưa tới 20 phút nữa, Thành Hề Nhị sẽ mất tích.
Lúc này, cô vẫn ngồi trong xe nhưng lòng đã sớm quyết định.
Thành Hề Nhị bỗng bật cười, vì cô nhận ra mình đang cầm điện thoại trên tay, còn vô thức mở số của Đội Cảnh sát hình sự Sở Công an thành phố. Hành động thành thạo như vậy chứng tỏ cô thường xuyên gọi vào số này. Cô lắc đầu, trên mặt lại nở một nụ cười xinh xắn, rồi đưa ngón tay thon thả trắng ngần bấm tắt màn hình. Tiếp theo, cô tắt luôn máy ô tô. Sau khi hít thở sâu một hơi thì lấy chiếc áo gió bên ghế phụ, bước xuống xe.
Mới đầu tháng Ba, trời đêm vẫn còn se lạnh. Thành Hề Nhị khoác áo gió bên ngoài, bật đèn pin điện thoại lên, nương theo chút ánh sáng duy nhất giữa màn đêm tĩnh mịch, gom hết can đảm bước về phía cánh cổng nhà máy.
Do nằm ngoài rìa khu công nghiệp nên đường sá quanh đây đều không được lắp đèn, cộng thêm việc nhà máy cũ đã bỏ hoang nên chẳng có chút nguồn sáng nào. Thành Hề Nhị có giơ cao điện thoại, soi lên tấm biển đã tróc sơn treo trên một bức tường xi măng ở ngay bên phải cổng chính.
Thành Hề Nhị thử đẩy cánh cửa, “kétttt”, tiếng ma sát của những mặt sắt đã han gỉ vang lên khiến cô rùng mình. Cộng thêm từng cơn gió lạnh này giờ cứ thốc sau lưng, lập tức khiến khắp người cô nổi da gà.
Quả thực rất sợ!
Cô không thể không thừa nhận sự thật này.
Thành Hề Nhị ngoảnh đầu nhìn ra sau, tối đến mức đã không còn thấy rõ chiếc xe của mình. Cô hơi muốn quay về, dù sao thì việc đổi ý, rút lui hay bỏ cuộc xưa nay luôn là điều dễ dàng. Nhưng cô chỉ lùi nửa bước rồi lại tiến lên. Bởi vì, cô muốn làm điều khác biệt với mọi người.
Thành Hề Nhị thở ra một hơi thật dài rồi đẩy mạnh cánh cổng lần nữa, cuối cùng cũng nới được khe hở bên dưới sợi xích sắt thô kệch từ 10 lên 20 phân. Cô kéo chiếc áo gió sát người hết mức, cố gắng thóp chặt bụng, cuối cùng cũng lách qua được kẽ hẹp ấy.
Thành Hề Nhị phủi bụi dính trên áo khoác gió, mặt ánh lên niềm vui. Cô ngoảnh đầu nhìn cái khe nhỏ xíu, tự cảm thấy hài lòng với vóc dáng mảnh mai của mình. Quang cảnh đầy cỏ dại và gỉ sắt bong tróc nơi đây thật chẳng ăn nhập gì với một Thành Hề Nhị cao 1,68 mét, nặng khoảng 45 cân cùng đôi chân thon dài thẳng tắp, và vòng eo con kiến ẩn hiện những đường cong rõ ràng, dù cô chỉ đang mặc chiếc áo khoác gió rộng bên ngoài bộ đồ công sở. Cộng thêm làn da trắng nõn, mái tóc ngang lưng đen nhánh bóng mượt, tạo nên hình tượng là một mỹ nữ đầy khí chất.
Mỹ nhân khí chất ấy giờ đang tiếp tục soi điện thoại rồi đi sâu vào bên trong nhà máy. Gió lặng dần, khiến tiếng cọ xát của chiếc quần bò đen cô đang mặc mỗi lúc một rõ hơn, cả tiếng sột soạt của đôi giày vải Converse cổ thấp cỡ 38 dưới chân không biết đang giẫm lên đá hay cành khô, đều làm cô dần thấy hối hận.
Hay giờ quay về nhỉ!
Suy nghĩ ấy cứ luẩn quẩn trong đầu cô hết lần này đến lần khác, nhưng đôi chân lại phản tiếng lòng, vẫn kiên định bước về phía tòa xưởng lớn và cao nhất nằm sâu trong nhà máy.
Cô chen qua một đống thùng gỗ mục, lại vòng sang hai chiếc xe hàng đã bỏ phế, cuối cùng bóng dáng căn xưởng kia cũng dần hiện rõ.
Ánh đèn!
Hình như có ánh đèn thấp thoáng chiếu ra từ khu nhà máy cũ bỏ hoang trước mặt.
À! Nguyên nhân phát sinh tiền điện có lẽ là đây! Ai được nhỉ? Dân vô gia cư? Hay...?
Một tiếng “xoảng” lớn đột ngột vang lên từ đống rác bên cạnh Thành Hề Nhị, khiến cô sợ tới cứng đờ cả người, toàn thân tê dại như bị sét đánh, lập tức ngồi sụp xuống, rớt cả điện thoại.
Méo! Một con mèo đen to bự vọt ra khỏi đống rác, nhảy sượt qua luồng sáng chiếu từ điện thoại, chui tọt vào đống cỏ khô gần đó.
Thành Hề Nhị ngồi xổm trên mặt đất, thở hổn hển, lúc lâu sau vẫn không đứng dậy nổi. Cô đè chặt lấy ngực mình để trái tim không đập loạn xạ lên nữa.
Thình thịch, thình thịch...
Thôi được rồi! Tại tao đột nhập địa bàn của mày, không trách mày được.
Thành Hề Nhị tự trấn an, sau đó nhặt điện thoại rồi đứng lên. Cô trở mu bàn tay lau lớp mồ hôi lạnh và ra trên trán, bước run rẩy đến trước nhà xưởng. Cô men dọc theo dây cửa sổ lớn, thỉnh thoảng lại ngó vào bên trong, dù lớp kính màu dày cộp đã chắn mất tầm nhìn, chẳng trông thấy được gì.
Thành Hề Nhị bước lên bậc thềm trước cửa, thấy không có xích sắt nên thử đẩy một cái. Ai ngờ, “két” một tiếng, cánh cửa đã bị cô mở ra.
Chuyện gì đây? Bên trong có người thật ư? Ai nhỉ?
Thành Hề Nhị cẩn thận bước vào, trước mắt cô là một đại sảnh phủ đầy bụi bặm và mạng nhện, các loại giá kệ và thùng hàng chất đống lộn xộn. Cô cũng không vội vào ngay, mà theo phản xạ bật màn hình điện thoại, liếc nhìn thời gian và lượng pin còn lại.
Pin còn 40%, chưa cần lo lắm.
Thời gian là 10:50 tối.
Chỉ chưa tới 10 phút nữa, Thành Hề Nhị sẽ mất tích. Đương nhiên, đây là điều mà cô phóng viên đang cực kỳ căng thẳng kia không hề hay biết.
Cô nghiêng người, tránh chiếc đèn chùm võ từ trên trần rủ xuống, thận trọng bước vào tầng một. Gian nhà xưởng rộng lớn đã chẳng còn đâu vẻ nhộn nhịp và tất bật trước kia, chỉ trơ lại những dây chuyền sản xuất ngay hàng thẳng lối, chôn dưới một lớp bụi dày.
Thành Hề Nhị đưa tay quệt một cái lên mặt bàn làm việc bên cạnh, lớp bụi đen dính trên ngón tay cho cô biết, nơi này đã lâu không có người ra vào. Mà ánh đèn loáng thoáng ban nãy cũng có vẻ chiếu ra từ tầng cao hơn. Thế là, cô dứt khoát bỏ qua nơi này, quay người về đại sảnh rồi men theo cầu thang đi lên tầng hai.
Đây có vẻ là nơi tập kết bán thành phẩm và bao bì. Giữa các dây giá hàng giăng đầy từng lớp xám mờ chẳng biết là bụi hay mạng nhện, nhìn vào thật khiến người ta thấy khó chịu.
Thành Hề Nhị bước nhanh qua giữa hai dây kệ, liếc qua một lượt, rồi vội vã đi lên tầng ba. Cô muốn mau chóng xác định vị trí nguồn sáng, sau đó trở về xe trước khi điện thoại hết pin.
Tầng ba hình như là nơi nghiên cứu phát triển sản phẩm và tiếp khách, còn có một gian trưng bày khá rộng. Ngoại trừ các ô cửa sổ phủ đầy bụi ra thì cửa chính của các căn phòng đều chỉ khép hờ.
Thành Hề Nhị lần lượt kiểm tra từng phòng nhưng hoàn toàn không tìm được bất cứ thứ gì có thể phát ra ánh sáng. Cô bắt đầu nghi ngờ bản thân, phải chăng điều cô nhìn thấy ban nãy chỉ là sự hắt sáng của cái gì đó giống mặt gương trong tòa lầu này, đã phản xạ lại ánh đèn pin điện thoại của cô mà thôi.
Hừm!
Thành Hề Nhị tự cười nhạo mình, rồi tắt điện thoại đi. Cô làm như vậy để xác nhận lại lần cuối, muốn dùng mắt thường đưa ra phán đoán khách quan trong căn phòng tối tăm này.
Cô đứng ở hành lang, cạnh một khung cửa sổ kính, nhắm chặt hai mắt. Chờ một lát khi đã quen với bóng tối, cô mới từ từ mở ra. Trong màn đêm, các vật thể bắt đầu hiện rõ dần, nhưng đôi chân cô mãi không chịu nhích về phía trước.
Bởi lần nữa, cô lại cảm thấy sợ hãi.
Có nằm mơ Thành Hề Nhị cũng không ngờ nổi, công việc của cô lại phải thường xuyên gắn liền với những môi trường kinh khủng thế này. Trước khi đi làm, cô tưởng phóng viên chỉ là ngồi gõ máy tính, hoặc hẹn cà phê trò chuyện với đôi ba nhân chứng nhiệt tình nào đó. Thế mà quán xá thì chẳng ngồi được mấy lần, đã thế còn phải chạy đến các hiện trường vụ án xa xôi và hoang vắng, hoặc những khu nhà xưởng tối tăm đáng sợ thế này.
Thành Hề Nhị thầm giận trong lòng, không phải oán công việc cô yêu thích này, mà là với mẹ của nữ sinh mất tích kia. Nếu hôm qua chị ta chịu hợp tác phỏng vấn, thì nay cô hẳn không cần phải đi chuyến này.
Nhưng người ta nói cũng chẳng sai: “Cô đâu phải cảnh sát, tôi không có nghĩa vụ trả lời những tra hỏi của cô.”
Đó không phải người phụ nữ bình thường, Thành Hề Nhị nghĩ vậy. Cuộc phỏng vấn duy nhất không mấy vui vẻ kia đã đủ để lại cho cô ấn tượng vô cùng sâu sắc. Thông thường, người nhà của nạn nhân mất tích đều sẽ không tự chủ mà trở nên tiêu cực, đắm chìm trong cảm xúc đau thương, mất phương hướng, tư duy cũng rối loạn. Nhưng người phụ nữ kia thì hoàn toàn ngược lại, miệng lưỡi hung hăng sắc bén, không ngừng oán thán về sự thờ ơ của cảnh sát lẫn mặt trái xã hội, cứ như thể chị ta chỉ là một người qua đường, chẳng hề có tí trách nhiệm gì về sự mất tích của con gái.
“Cô đã từng thật sự quan tâm đến con gái mình chưa?” Cuối buổi phỏng vấn, Thành Hề Nhị không kìm được mà hỏi ra câu hơi thiếu tôn trọng này.
Và nó lập tức khiến người phụ nữ kia hoàn toàn phát điên, đuổi thẳng mặt Thành Hề Nhị không chút khách sáo.
Thành Hề Nhị ấn tượng rất sâu về buổi phỏng vấn nọ, vì đó là lần duy nhất trong từng ấy năm làm phóng viên, cô được trải nghiệm cảm giác xấu hổ khi bị tống ra khỏi cửa. Chị ta còn vung cả chổi suýt thì đáp trúng đầu cô, cũng may mà né kịp.
Sau chuyện ấy, khi đã qua cơn tức giận, Thành Hề Nhị dần cảm thấy vô cùng khó hiểu. Là một người mẹ, chẳng lẽ chị ta không lo lắng cho sự sống chết của cô con gái đang mất tích hay sao? Dù phóng viên đúng là đụng trúng nỗi đau, nhưng chẳng phải để giúp nhanh chóng tìm được tung tích con gái chị ta ư. Mục đích rõ ràng như vậy, chẳng lẽ lại không hiểu? Hừm, đúng là một phụ nữ kỳ quái.
Hay tại chị ta không tin vào sức mạnh của báo chí?
Nếu đúng vậy thì đã quá xem thường Thành thị vẫn báo rồi. Kể cả trong thời đại internet bùng nổ hiện nay khiến số lượng in của báo giấy giảm đi đáng kể, thì sức ảnh hưởng của phương tiện truyền thống này vẫn không giảm, thậm chí còn tăng lên. Được đảng ủy thành phố vô cùng xem trọng và nâng đỡ, lại có sẵn lực lượng độc giả hùng hậu, nên tờ báo này dù đổi sang hình thức phát hành tạp chí số qua ứng dụng điện thoại và các tài khoản mạng xã hội đi nữa, thì nó vẫn là đơn vị truyền thông chính thống của thành phố Cẩm Tú, có thể tra cứu và tìm hiểu mọi thông tin từ thời sự đến xã hội. Vậy thì vì sao? Phản ứng của chị ta chẳng phải rất quái lạ ư?
Lạch cạch! Lạch cạch! Không biết từ đâu vang lên hai tiếng động mơ hồ như có như không.
“Ai?” Thành Hề Nhị khẽ hỏi bằng thứ giọng khàn đặc.
Không lời hồi đáp.
“Aiiiiiiii...”, chỉ có âm thanh dội lại từ hành lang trống trải.
Thành Hề Nhị dỏng tai lắng nghe, một lúc lâu sau, cả tiếng vọng đó cũng im bặt.
Chắc là ảo giác thôi. Trong một tòa nhà bỏ hoang im lìm đến rùng rợn thế này, lấy đâu ra tiếng động chứ?
Thành Hề Nhị vừa tự an ủi vừa lo sợ cất bước, đi vào phòng nghiên cứu phát triển nằm ở cuối hành lang.
Vẫn không có ai. Chẳng một bóng dáng ngoại trừ đống thùng hàng chất kín cả góc tường và mấy chiếc bàn làm việc.
Thành Hề Nhị mất hứng, quay người tính bước ra ngoài.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Hai tiếng động liên tiếp ấy lại vang lên, mặc dù không lớn lắm, nhưng cũng đủ để nhận định chúng phát ra từ gian trong của phòng nghiên cứu phát triển.
Thành Hề Nhị dựng tóc gáy, từ từ xoay người lại, đối diện với cánh cửa phòng bằng sắt, khoảng cách còn chưa tới 10 mét.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Lại hai tiếng nho nhỏ vọng ra, nghe giống âm thanh khi chân ghế gõ xuống mặt đất.
Trời ơi, trong đó có người!
Thành Hề Nhị lập tức thấy máu trong người sôi lên, liền rút điện thoại ra, bật đèn pin, rồi rảo bước tiến tới. Cô đứng trước cánh cửa sắt, ghé sát tai lại, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Đúng là đây rồi, ngay sau cánh cửa.
Thành Hề Nhị cầm tay nắm cửa, do dự xem có nên mở “cánh cửa pandora” này ra không. Cô biết rằng, bên trong có thể chính là câu trả lời mà cô khổ công tìm kiếm, cũng có khi là một chuyện chẳng lành, nhưng bất kể thế nào thì chỉ cần cô mở nó ra, sẽ buộc phải chấp nhận tất thảy.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Tiếng gõ yếu ớt lại lần nữa vọng vào tai, như một lời van nài khẩn thiết, giục giã cô bước vào.
Thành Hề Nhị siết chặt tay nắm cửa, theo thói quen hít hai hơi thật sâu rồi mới quyết định.
Đẩy cửa “két” một tiếng, cảnh trước mắt khiến cô bàng hoàng.
Là một cô gái trẻ mặc váy dài màu trắng, cắt tóc kiểu học sinh, ngồi trên một chiếc ghế cũ nát. Cô quay lưng về phía cửa, mặt hướng ra cửa sổ có chấn song sắt, hiện đang đưa chân đẩy ghế một cách vô hồn, cứ nhấc hai chân ghế trước lên rồi thả xuống, lại nhấc lên rồi thả xuống. Làm chúng gõ vào nền nhà giả đá cẩm thạch, phát ra những tiếng lạch cạch, lạch cạch.
“Điêu Quân Ni?” Thành Hề Nhị hỏi.
Cô gái ấy không phản ứng gì, vẫn mải miết lắc lư cái ghế đang ngồi, đờ đẫn nhìn ra trời đêm thăm thẳm bên ngoài song cửa.
“Em là Điêu Quân Ni phải không?” Thành Hề Nhị hỏi lại đầy sốt ruột.
Cuối cùng cô gái cũng nghe thấy. Cô gái quay đầu, e dè nhìn Thành Hề Nhị, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, cả thù địch.
Thành Hề Nhị tiến lên vài bước, vào hẳn trong phòng. Cô gái trợn tròn mắt, cơ thể dần co rúm lại, dáng vẻ như người biết sắp sửa bị đánh. Thành Hề Nhị đành dừng chân, suy nghĩ xem nên làm gì để cô gái bớt đi sự phòng bị. Thành Hề Nhị soi điện thoại một vòng, phát hiện trong này hoàn toàn trống trơn, trừ cái ghế ra thì chẳng có gì hết.
Trời ơi, ở đây bao nhiêu ngày rồi, cô gái đã ngủ kiểu gì?
Còn nữa, chân tay chẳng hề bị trói, cửa cũng không khóa, tại sao cô không bỏ trốn?
Thành Hề Nhị soi điện thoại về phía cô gái, ánh mắt cô lúc này vẫn cực kỳ cảnh giác, nhưng khác trước là có thêm vài phần kinh hãi.
Cô gái nhìn nữ phóng viên vừa bất ngờ xông vào kia, khe khẽ lắc đầu, như đang muốn nói: Không, không được!
Thành Hề Nhị chẳng nắm bắt được điều cô gái muốn biểu đạt, chỉ biết trái tim cô lúc này đang đầy thương cảm lẫn nghi hoặc, mắt cô ngấn ngấn nước, không kìm nổi cảm xúc của mình nữa, vội cất lời: “Em đừng sợ, chị là...”
Coong! Tiếng ống thép nện vào đầu vang lên đanh buốt.
Chưa kịp dứt câu, Thành Hề Nhị đã quay cuồng, mắt bỗng tối sầm, mất đi tri giác.
Hết trích
