Sách hot
Phù Vân - Hayashi Fumiko
150,000₫
MẶT NẠ ZORRO - Johnston McCulley
99,000₫
PHÁP Y TỐNG TỪ - Vương Phương
299,000₫
Chiếc xe kéo ma & truyện ngắn tuyển chọn
93,750₫
125,000₫
Tiếng gọi
74,250₫
99,000₫
CHIẾC XE SẮT
74,250₫
99,000₫
MA TƯỚC
216,000₫
288,000₫
Tiểu thuyết trinh thám Phục Thù: “những người vợ, những người mẹ bỏ đi”
Liệu họ có thực sự tồi-toàn-phần như chúng ta tưởng, liệu đằng sau họ có còn uẩn khúc gì không.
Hô Diên Vân quay lại với thể loại trinh thám bằng tiểu thuyết về vấn đề bạo lực học đường và tội phạm vị thành niên - “Phục Thù”. Lần này, anh không còn lấy phái nữ làm nhân vật trung tâm như đã làm với Lôi Dung trong “Lời nguyền của hoàng đế” mà xây dựng hẳn một tuyến nhân vật là nam, chính diện, phản diện đều là nam.
Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tuy phái nữ chiếm một vai trò rất nhỏ trong toàn bộ câu chuyện, họ chỉ như một sợi gấm nhỏ trong vô vàn sợi gấm dệt lên bức tranh mục nát của “Phục Thù”, nhưng không sợi nào giống sợi nào, cảm xúc khi cầm trên tay, cảm nhận từng chút một sự thô ráp, mềm mại và đứt gãy của chúng cũng đưa người ta đến những suy tư khác nhau.
Nhưng người mà tôi muốn nói đến trong bài viết của ngày hôm nay lại không phải nạn nhân đáng thương Đoàn Minh My, không phải cô cảnh sát rạng rỡ như ánh mặt trời chính nghĩa Tăng Úy Như. Tôi muốn kể cho mọi người nghe về một đóa hoa không tên, lặng lẽ xuất hiện, lặng lẽ tàn lụi, cả quá trình không ai nhớ tới, không ai thăm hỏi, mà khi kể về cô ấy, tôi vẫn có cảm giác mình chưa thể hiểu hết được - Hân Hân.
Tiểu thuyết trinh thám Phục Thù do Phuc Minh Books phát hành
Có thể khẳng định, Hân Hân vô cùng mờ nhạt trong tâm trí những người đọc “Phục Thù”. Không có một cái chết gây ám ảnh như Đoàn Minh My, không rạng rỡ nổi bật dù chỉ là trong phút chốc như Tăng Úy Như, trước khi mọi chuyện được lật tẩy, Hân Hân chỉ là một bác sĩ thú y bình thường làm trong phòng khám gần nhà họ Vu, là đối tượng mà nghi phạm Vu Văn Dương muốn tán tỉnh, là nhân vật chợt xuất hiện rồi chợt biến mất trong mạch truyện vừa dài vừa rối, là gì cũng được nhưng không thể là nhân vật gây ảnh hưởng tới cốt truyện, bỏ đi cũng được mà có thì cũng chỉ tốn giấy.
Mãi tới khi mọi chuyện gần như xong xuôi hết thảy, chúng ta mới biết được rằng Hân Hân chính là người vợ đã bỏ đi của Đoàn Tân Nghênh, là mẹ của Đoàn Minh My tội nghiệp và cũng là người đã ngấm ngầm tiếp cận Vu Văn Dương với một mục đích sâu thẳm: báo thù cho con gái.
Cũng chính vào lúc đó, ta cảm thấy thật khó khăn để nghĩ đúng về Hân Hân, rốt cuộc Hân Hân đáng trách hay đáng thương?
Cô ấy đáng trách vì “cô ấy thích hàng hiệu, thích hưởng thụ cuộc sống, không thích làm việc cho lắm”, lại là một người vợ bội bạc khi bỏ rơi chồng và gia đình vào giây phút khốn khó nhất mà “vẫn chung chạ suốt ở ngoài”, một người mẹ tồi tệ khi không ở bên cạnh con gái nhỏ, bảo vệ em khỏi cái chết mà lẽ ra không xảy ra.
Thế nhưng, chúng ta lại không nỡ trách Hân Hân, vì tuy là một người đáng trách, nhưng Hân Hân cũng không phải người xấu.
Người mẹ ấy lao về khi nghe tin con gái đã chỉ còn là một nắm tro lạnh lẽo, người mẹ ấy điên cuồng lao vào tìm cách trả thù kẻ đã hại con mình, cũng là người mẹ ấy một tay vạch ra kế hoạch thâm độc nhằm phục thù cho con gái.
Từ bỏ giống như đổ một bát nước xuống đất, dù có nỗ lực điên cuồng thì bát nước cũng không thể đầy lại. Có người sẽ cho rằng sự nỗ lực của Hân Hân cũng chỉ có thể minh chứng rằng cô ta đang áy náy, đang sợ hãi vì cái chết của đứa con gái mà mình bỏ lại, chứ không chứng minh cô ta thực sự yêu thương Đoàn Minh My tới mức bất chấp, vì nếu yêu con gái thực sự, tại sao ban đầu lại còn từ bỏ.
Song chỉ riêng sự áy náy, sợ hãi ấy cũng đã đủ để làm chứng cho Hân Hân, một người còn biết áy náy, biết sợ hãi là một người còn có đầy đủ lương tri và cảm xúc.
Thế nhưng liệu thứ tồn tại trong Hân Hân lúc ấy có phải là áy náy và sợ hãi hay không, liệu chỉ sự áy náy đơn thuần có đủ để tạo một lí do vững chắc đẩy người phụ nữ bẩm sinh yếu đuối đó bước tiếp hay không, liệu có đủ để đẩy cô ấy tới lựa chọn đích thân tiếp cận, làm cho kẻ thù yêu thích mình rồi ra tay hay không? Kế hoạch càng kín kẽ, độ sảy tay càng nhỏ thì càng chứng tỏ mục tiêu sắt đá, càng cứng rắn, phải là sự thù hận tới mức nào mới khiến con người ta đăm chiêu suy nghĩ, tìm kiếm các lỗ hổng rồi bịt lại một cách kĩ càng như thế? Ở một góc độ khác, mục tiêu sắt đá tới mức này hẳn đã đủ chứng minh mối thù sâu sắc và tính cảm của Hân Hân dành cho đứa con gái mình đã bỏ lại đằng sau.
Khi gõ tới đây, tôi chợt nghĩ về thân phạn, về câu chuyện của Hân Hân, giữa những ngang trái, nhức nhối trong “Phục Thù”, người phụ nữ vừa đáng thương vừa đáng trách với nụ cười lạnh lùng, thê lương ấy dường như chìm mất rồi. Không ai có thể dừng lại ngẫm nghĩ về tiếng hét tuyệt vọng “như loài sói cái” trước cái chết và sự đổ vỡ của kế hoạch phục thù của người mẹ tội lỗi ấy.
Tôi từng nghĩ trên thế giới này không có cái gì nửa chính nửa tà, nửa tốt nửa xấu như phim kiếm hiệp nói, chỉ có tốt và xấu. Thế nhưng, Hân Hân lại nằm ngoài tưởng tượng của tôi, cô ấy có thể là một người vợ tồi, nhưng suy cho cùng, cũng là một người mẹ tốt.
Tôi lại nghĩ về cụm “những người vợ, những người mẹ bỏ đi” – những cụm danh từ mang lại sự căm hận cho người đọc, sau đó biến thành những câu văn mờ nhạt để tăng thêm sự thảm thương, hoặc là công thức cho một gia đình bi kịch, ít ai lại đi sâu vào những người ấy.
Mấy ngày nay tôi cứ nghĩ, lúc còn sống cô ấy ít có thời gian ở bên cạnh con, giờ hai mẹ con có thể ở bên nhau mãi mãi rồi, xét cho cùng đó cũng là chốn về tốt nhất của cô ấy.
Nguyễn Thị Huyền